Khi tôi nhấp vị cà phê đầu tiên từ cái ly sứ màu nâu, lúc ấy tôi mới chợt nhận ra một anh chàng người Mỹ da trắng với chiếc quần jeans rách vừa đặt chiếc túi xuống vỉa hè và bắt đầu chơi phong cầm bên kia khung cửa.
Cánh cửa kính lớn rộng trước mặt thơm mùi cà phê Stumptown, tiệm cà phê nổi tiếng nhất Portland, thoảng vị bánh dougnut Voodoo sặc sỡ trong cái hộp màu hồng. Dĩ nhiên tôi chẳng biết anh ta hát gì ở ngoài kia, hay tiếng phong cầm trầm đục thế nào, vì tiếng nhạc Punk trong quán đang mở rất lớn. Tôi cắn miếng bánh "Captain my captain" vừa mua từ tiệm Voodoo Doughnut nổi tiếng ở góc phố gần đó, nhấp ly latte và nhìn anh.
Dòng người đi qua rất nhanh và vội vã, phần lớn họ ai cũng cầm chiếc hộp màu hồng Voodoo. Một, hai người thả vào cái túi màu đen đồng $1. Không thêm ai nữa. Anh chàng Mỹ vẫn chơi phong cầm, và vẫn hát. Điếu thuốc lá hút dở vừa được nhặt lên từ vỉa hè, anh ta ngừng một chút khi khách ngồi ngoài quán đã đi hết.
Khi tôi uống hết ly cà phê này, việc tôi sẽ làm là ra bên ngoài quán, đứng nghe anh ta hát và thả vào cái túi kia $1. Nghĩ cũng buồn cười, tôi là dân đi bụi, tôi chẳng giàu hơn anh ta là bao, việc tôi cần làm bây giờ là tiết kiệm tiền hết mức có thể để đi xa hơn. Nhưng tôi thích vậy. Tôi có tiền để uống một ly cà phê ngon tuyệt và trời hôm nay rất đẹp, và tôi muốn thả vào cái túi đen kia đồng $1.
P.S: Anh chàng chơi phong cầm tên Jonathan, người California. Đã đi lang thang hơn ba năm bên bờ Tây nước Mỹ, kiếm sống bằng việc chơi phong cầm ngoài đường. Tôi mời anh một cái bánh donut phết kem sô cô la và chúng tôi đã nói chuyện rất vui.